Thứ Sáu, tháng 1 27

BUỒN CƯỜI THẬT !


Mình đã được mấy ông bạn chấn chỉnh: "Từ nay nếu tức thì đừng có nói. Chỉ nên nói cái sự buồn cười." Vậy nên ở cái vụ Đoàn Văn Vươn- Vinh Quang Tiên Lãng, thấy tức lắm nhưng không dám có ý kiến. "Biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe." Dưng mà nghe nhiều rồi lại thấy buồn cười. Buồn cười thì nên nói! Nói về cái sự gây cười.
Cười cái gì?

Nhẽ thứ nhất: Cười vì cái sự trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Lão Hiền Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng thú nhận việc đập bỏ hoàn toàn ngôi nhà hai tầng của anh Đoàn Văn Quý là nhầm, nhầm tức là sai, hơn thế lão ta khẳng định: chính lực lượng cưỡng chế đã đập bỏ nhà hai tầng của anh Đoàn Văn Quý.
Ở cuộc họp báo của lãnh đạo Hải Phòng cũng nói thế.
Ấy thế mà lão Thoại Phó Chủ tịch Hải Phòng hôm vừa rồi lại bảo việc phá nhà anh Quý do nhân dân bức xúc.
Vậy là thòi ra cái đuôi bao biện.
Thòi ra cái bụng của lãnh đạo Hải Phòng và không ít quan khác hễ làm sai là đổ tội cho dân.
Các ông có đủ quyền lực trong tay vậy các ông phải tìm cho ra kẻ nào trong nhân dân dính vào việc chả liên quan gì đến bản thân mình mà dám tự dưng vô cớ phá hoại nhà người ta. Bắt kẻ ấy phải bồi thường và cho đi tù theo đúng bộ Luật hình sự nước CHXHCN Việt Nam!
Việc tí tỳ tị các ông còn làm ra cơ mà. Đây là việc động giời: vô cớ phá nhà dân mà lại chịu… không biết ai làm… là thế nào? Chả nhẽ chính quyền bất lực.
Buồn cười thật!

Nhẽ thứ hai: Cười vì cái sự liều, sự vô học nên "thiếu quá nhiều i-ốt"về pháp luật. Dám điều lực lượng vũ trang đi cưỡng chế thu hồi một cái đầm tôm.
Mấy ông nông dân quê tôi có nói nôm na thế này: "Con tôi đi bộ đội là để bảo vệ Tổ quốc. Nếu yêu cầu con tôi ra bảo vệ biên giới, thu hồi Hoàng Sa… thì dù có hy sinh cũng cam lòng. Còn nếu phải cầm súng để chống lại chính người dân chúng tôi, thì không bao giờ tôi cho con tôi đi bộ đội".


Đối với thằng láng giềng nó vũ trang cướp đất, cướp biển cướp đảo…ngay nhỡn tiền mà các lãnh đạo vẫn chủ trương giải quyết vấn đề một cách hòa bình.
Vậy thì đối với người dân tại sao các ông không dùng biện pháp hòa bình… mà lại giải quyết bằng vũ lực.
Tục ngữ nói về tính cách của anh chàng hèn là: "Dọa được người thì mặt đỏ như vang, không dọa được người thì mặt vàng như nghệ" ngẫm ra đúng phết!
Buồn cười thật!



Nhẽ thứ ba: Cười vì cái sự nhầm. Đi cưỡng chế một nơi lại tấn công phá nhà một một người khác. Cái sự sai lè lè. Vậy mà cũng bao biện được! Thử hỏi các ông: Nếu con ông chơi với một đưa bạn, thằng bạn nó mắc lỗi đánh một đứa khác. Bố thằng bị đánh ra bênh con cứ con ông mà tẩn. Liệu ông có chịu không? Nhẽ đơn giản vậy thôi. Chắc chắn ông sẽ chửi tam tổ thánh hiền cái thằng vô cớ đánh nhầm con ông thậm chí còn vác gậy mà phang ấy chứ chả chơi.
Buồn cười thật!
Thôi nói vậy thôi. Còn nhiều cái buồn cười trong vụ này. Nói thêm tý nữa thì lại thành ra… muốn khóc!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét